Bài Học Đáng Quý

Điều này có giúp ích mẹ không?

0

Như mọi đứa trẻ ở tuổi lên 8, Suzi, con gái tôi, không bao giờ mệt mỏi với những câu hỏi tại sao. Bé có thể hỏi mọi thứ trên đời, từ vầng trăng và những vì sao xa xôi đến con giun đất hay bụi hoa trong vườn nhà. Mặc dù với tôi, là tình yêu và hy vọng của tôi, nhưng không phải lúc nào tôi cũng có đủ kiên nhẫn để trả lời tất cả những câu hỏi đấy. Chẳng biết từ bao giờ, cuộc sống bộn bề lo toan biến tôi trở thành người mẹ hay cáu bẳn với các con. Vì thế, mỗi khi Suzi hỏi: “Mẹ có thể mua cho con món đồ đó được không?” thì câu trả lời của tôi là :” Mẹ xin lỗi Suzi! Mẹ không thể mua được con ạ. Chúng ta cần tiền cho những thứ khác quan trọng hơn”.

Sau câu nói đó, con bé không đòi hỏi hay vòi vĩnh gì nữa.

p5-JPG-1375866659_500x0

Một ngày nọ, đứa con gái 10 tuổi của tôi hối hả, kéo tay tôi vào phòng.

– Mự ơi, Suzi đang lấy cắp tiền từ ví mẹ kìa! – Con bé hấp tấp nói

Tôi sững sờ trước những gì diễn ra: Bàn tay Suzi vẫn còn để trong ví tôi… Tôi lặng người. Chưa bao giờ tôi bị sốc và thất vọng đến như vậy. “Chẳng lẽ mình dạy con không kỹ ư?” – Tôi tự hỏi – “Con mình học đâu ra cái thói ăn cắp vặt này?”. Trái tim tôi đau nhói.

Trước vẻ giận dữ của tôi, Suzi òa khóc, con bé nhìn tôi với ánh mắt của người bị tổn thương. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh:

– Tại sao con lại lấy những thứ không thuộc về mình như thế? Con có thể giải thích cho mẹ nghe không?

– Con không có mà…con nói thật. Con không lấy gì hết. – Suzi thút thít

– Ồ, thế à? – Tôi hỏi với giọng điệu gán tội – Thế con đang làm gì đấy?

– Mẹ luôn nói với con là mẹ không có tiền để mua những món đồ chơi con thích. Con đang bỏ 5 đô-la cào trong ví của mẹ để mẹ có thêm tiền – Con gái tôi nói trong nước mắt.

Tôi thấy tim mình tan ra theo dòng nước mắt đang chảy dài trên má Suzi. Đây thực sự là một cử chỉ ngọt ngào của con tôi – cử chỉ ngọt ngào và cảm động nhất mà tôi từng nhận được trong cuộc đời. Cả năm nay, tháng nào con bé cũng bỏ vào ví của tôi 5 đô-la – cả gia tài tiền tiêu vặt của nó – vậy mà tôi nào có nhận ra. Đối với tôi, tiền có thể đổi lấy niềm vui, sự thanh thản, đổi lấy thời gian và dịu dàng cho con mình. Còn với Suzi, đó chỉ là đơn giản là thứ để thể hiện tình yêu thương.

Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà, nhắm mắt lại, để mặc nước mất chảy dài đầm đìa trên má. Tôi ôm đứa con gái nhỏ bé vào lòng, chợt ước giá như mình có thể lấy lại tất cả những gì đã nói, những gì đã nghĩ về Suzi và lấy lại được quãng thời gian thờ ơ với các con vừa qua. Nhưng tôi thấy mình còn rất may mắn, bởi vẫn chưa muộn để tôi thay đổi và bắt đầu lại từ đầu.

 

Bài học: Ngày hôm qua chỉ là giấc mơ, và ngày mai chỉ là ảo mộng. Nhưng còn hôm nay, hãy sống thật tốt. Hãy làm cho những ngày đã qua đều trở thành giấc mơ hạnh phúc.

Giám đốc tí hon và giấc mơ về mái nhà chung cho người khuyết tật

Previous article

Người thầy viết chữ bằng miệng và tấm lòng với học trò nghèo

Next article

You may also like

Comments

Leave a reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *