Vì con chữ, bò tới trường học
Sinh ra và lớn lên ở tiểu khu Pa Khen 1, thị trấn Nông trường Cờ Đỏ (Mộc Châu, Sơn La). Từ nhỏ Lầu A Sáng (14 tuổi) đã không may mắn như bao đứa trẻ khác, cậu bé bị dị tật bẩm sinh. Sáng có một khối u ác tính nằm ở hông, sau khi được gia đình đưa đi chữa trị, các bác sỹ đã phẫu thuật cắt bỏ khối u.
Ca phẫu thuật này giúp em giữ lại tính mạng nhưng đôi chân em vẫn gặp rất nhiều khó khăn trong việc di chuyển, không thể đi lại bình thường. Vết thương gây ức chế đến sự phát triển của đôi chân nên khiến cho chân trái em bị khèo, còn chân phải bị teo nhỏ, thỉnh thoảng lại đau buốt, mưng mủ do bị rò tủy.
Bị khuyết tật, nhưng suốt 5 năm học cấp 1, ngày lạnh buốt cũng như ngày nắng đổ lửa, Sáng đều dậy thật sớm tự bò tới lớp học.
5 năm học cấp 1, Sáng thường tự bò tới trường
Và dạy các em học
Một vài lần, các bạn cùng lớp thương Sáng nên cõng cậu bé một đoạn
Anh Páo – bố của Sáng chia sẻ: “Ban đầu tôi cũng bảo nó, nghỉ học thôi, đi học làm gì chỉ thêm gánh nặng cho mọi người. Thế nhưng nó không chịu, nó bảo không làm được gì thì cũng phải theo học cho hết cái chữ”. Với tâm niệm đó, suốt 5 năm học cấp 1, Sáng đều cố gắng bò tới lớp. Quãng đường từ trường tới nhà không xa, chỉ có 500m, nhưng các bạn đi bộ mất 5 – 10 phút thì riêng Sáng phải dậy sớm, đi học trước các bạn 1 tiếng đồng hồ. Cứ như vậy, hết đoạn đường lổn nhổn đất đá này, sang đoạn đường khác.
Khi lên cấp hai, em phải chuyển đến học trường THCS 19-5. Nhà ở cách trường 3km nên Sáng không thể nào tự bò tới lớp học được. Thỉnh thoảng, bố em rảnh việc lên nương, đèo Sáng tới trường, chiều lại đón con về.
Tâm sự với chúng tôi, cậu bé rưng rưng nước mắt khi nghĩ đến thời gian tới: “Chắc là em phải nghỉ học thôi, bố mẹ cũng bận làm việc còn nuôi các em, không có thời gian đưa em đi học. Em ở nhà để học sữa chữa điện tử kiếm tiền phụ với bố mẹ”.
Nói rồi ánh mắt buồn của cậu bé nhìn xuống đôi bàn tay. Đôi bàn tay chai sần, đầy chi chit những vết sẹo lớn nhỏ và đất cát cáu bẩn. Chưa một lần trong đời, Sáng được đi dép, bàn tay và hai đầu gối chính là đôi chân của em. Một ước mơ nhỏ nhoi có thể được đến trường, đơn giản thôi nhưng với Sáng dường như là điều không thể.
Trở thành người có ích
Dù bản thân bị khuyết tật, và cơ hội được tới trường rất mong manh, nhưng Lầu A Sáng luôn nuôi ước mơ được học sửa chữa điện tử. Đây là công việc mà em yêu thích và hơn nữa, em muốn sẽ có một nghề nghiệp để phụ giúp gia đình.
Sáng luôn chăm chỉ học tập
Và nhận được nhiều giấy khen
Nhiều ngày, Sáng thường loay hoay với mấy đồ điện trong nhà, tháo ra rồi lắp vào thuần thục. Tất cả bảng điện trong nhà bị hỏng đều do một tay Sáng sửa chữa. Hè năm lớp 4, nhà nghèo, không có tiền mua quạt, Sáng tự tay sáng chế một chiếc quạt cho cả nhà dùng. Đó là chiếc quạt được làm từ những đồ điện hỏng mà hàng xóm bỏ đi. “Em mất gần ba tháng mới hoàn thành chiếc quạt, nhưng khi quạt làm xong thì thời tiết cũng chuyển sang mùa lạnh chị ạ”, Sáng cười hào hứng chia sẻ với tôi.
Nhìn đôi mắt sáng và nụ cười tươi của cậu bé này, ai cũng xót xa. Với cậu bé 14 tuổi chỉ nặng 23 kg này, ước mơ được học hết cái chữ, được tự nuôi bản thân thật quá xa vời.
Comments